Yes
🐱❤🐌 :))
Hôm nọ đi tản bộ ở Lăng Bác, phải đi qua cửa soi chiếu. Bạn nữ đòi giữ lại chiếc bật lửa của mình trong túi đeo thì chú bảo vệ có nói: “Đừng cháu ơi, hôm nay là ngày mùng 1, người ta đi lễ chùa, không lấy lửa của họ.” - Và cho mình qua.
Cái này phải nói là tinh tế, rất nhỏ nhặt, nhiều người ôi dào cầu kỳ nhưng không, nó nói đến một cái tầng cao hơn của chất lượng phục vụ - mình thì thích mấy cái nhỏ nhặt như thế này.
Ông thày dạy Technical & Professional Writing của mình từng nói: Người làm vườn đỉnh cao ngoài biết chăm cây, cắt tỉa, sắp xếp họ còn phải dọn rất gọn gàng: đến những cái lá cuối cùng rơi trên đất mà họ làm, gạt đi nước vương vãi hoặc xem cách họ cuốn lấy cái vòi bơm. Đừng đưa ra một dịch vụ, hoặc làm một việc gì chỉ có đầu mà không có cuối: Clean after yourself.
Có những quán cà phê rất nhỏ thôi mà mình rất thích ngồi, vì bạn phục vụ 15 - 20 phút là ra thay 1 lần gạt tàn, xin phép dọn đi những cốc nước đã cạn trên bàn hoặc refill lại đồ uống, mà cốc cà phê chỉ 30k thôi đó, quán lại cũng đông. Nghe có vẻ vất vả - nhưng cảnh quan chung - không khí quán nó không bị lôi thôi và bô nhếch, dù là ở vỉa hè.
Một lần đi nghỉ ở một homestay bé xinh, họ cũng có nhà ăn buffet chung, trời mưa. Lúc bước ra khách đang bối rối thì ngay lập tức có một bạn cười và nói chúng em có chuẩn bị ô đây, mời anh. Quan sát thấy cách họ phơi - để ô rất khoa học và sạch sẽ.
Công tác tại Phú Quốc thì bạn service có gọi lên nói, xin phép anh, anh có muốn giặt đồ gì không bởi em sợ mai anh giặt thì ngày kia lúc anh check out không kịp gửi đồ lại cho anh. Ok. Thắc mắc về việc thanh toán credit card với Techcombank trên app vì sau khi thanh toán thì dư nợ sao kê không thay đổi, ít lâu sau vào nhớ quên lại trả một lần nữa. Mình góp ý là nếu mình có tiền không sao, tiền chắc chắn sẽ được back lại (hoặc hoàn trả cho những lần thanh toán tới như bạn nói), nhưng nếu không có tiền thì 6 - 7 triệu là rất lớn, đặc biệt với người lao động phổ thông - nếu họ cần tiền tiêu thì sao. Mình khen Tech vì sau khi back tiền, bạn trưởng bộ phận gọi điện cho mình xin lỗi, tiếp nhận góp ý, hứa sẽ thay đổi và mong mình sẽ tiếp tục sử dụng dịch vụ. Và họ thay đổi thật.
Có những quán rất xịn, rất to, nhưng nhạc thì nhân viên bật vinahey, volumme to nói phải hét vào nhau mới nghe được. Bảo vệ, hoặc người trông xe thì kệ đời khách loay hoay, cứ ngồi bấm điện thoại bắn thuốc. Đang ăn ở ngoài thì kéo xô chậu ra quăng bát loảng xoảng vào đấy rồi đem đi rửa, còn ý ới tiếng chửi nhau phía sau. Kéo lê những cái ghế nhựa rất nhẹ trên sàn vì lười bê nó lên.
Người chủ có thể thuê nhân công giá rẻ, nghe chừng tiết kiệm, bỏ qua phần đào tạo - nhưng mà trải nghiệm xấu dù chỉ 1 lần sẽ mang đến ấn tượng tệ và không bao giờ có màn trở lại lần 2.
Bạn sẽ luôn thất bại bởi người yếu ớt nhất trong mắt xích của bạn. Không cái gì là hoàn hảo, nhưng có những thứ dù rất nhỏ, liên quan đến ý thức công việc thì cần nhiều đầu tư. Từ những vụn vặt ấy mới sinh sôi ra những thứ to lớn hơn sau này. From BeP
2019-04-21
Khi câu chuyện diễn ra một cách nhanh chóng, mình thờ ơ nghĩ răng ôi chào bèo nước gặp nhau để xem được bao lâu
Nhưng mà thật bất ngờ làm sao, sau cùng vẫn là một nỗi thất vọng hiện diện. Mình không thất vọng vì con người đó, điều làm mình buồn nhất và cảm thấy tệ đi là mắt nhìn người của mình.
Vẫn vậy, không khá hơn được tí nào và mình vẫn đau lòng hoài thôi.
Chắc mình vẫn sẽ khóc như vậy
“Rồi sẽ có một ngày mùa đông, bạn ngồi trong phòng. Vô tình đọc lại từng câu chữ bạn ghi vào thời điểm này một năm đã rất xa, cho một người bây giờ cũng đã rất xa, rất lạ, mà bạn đã rất thương. Sống mũi bạn cay cay, mắt bạn nhòe đi một nửa, nhưng bạn sẽ không khóc. Vì bạn không có thời gian khóc cho quá khứ, bạn đã đi được một quãng đường rất dài, bạn đã rất giỏi rồi.
Cuộc đời là vậy đó, đem biết bao kỷ niệm thật đẹp để khiến bạn yếu lòng mà quay đầu lại. Nhưng bạn phải chiến thắng cuộc đời, ngay cả khi không có cơ hội nào nữa!”
Cả mấy ngay nay, mình bỗng nhiên cảm thấy nhớ Huế vô vàn
Mình nhớ Huế, nhớ những ký ức tươi đẹp, vui vẻ ở đó. Thật là hoài niệm quá, mình biết rằng dù mình đi đến đâu Huế vẫn sẽ luôn trong tim mình thôi. Hẳn mình sẽ chẳng bao giờ quên được đoạn thời gian ấy.
Khó khăn, khổ cực. Mưa nhiều, nắng cũng lớn. Trong phòng trọ nhỏ vài mét vuông, thế nhưng mình khi nào cũng tràn trề hy vọng về tương lai sáng ngời. Luôn nở nụ cười sức sống, đúng nghĩa tình cảm bù vật chất. Tuổi trẻ, thật là tốt biết bao.
"I like you a lot, a lot more than I should.. I would like you even more if I could."
I like you even more than that - eUë
Thành phố buồn trong một chiều
chạng vạng
Đôi bàn tay ai nắm mà
như buông !
Em đã tự thề với lòng là sẽ không bận tâm chút gì về anh, ngay giây phút anh chặn máy là em đã biết chẳng có cơ hội gì cho mình nữa rồi. Nhưng em xin lỗi, em thật sự rất nhớ anh. Em nhớ anh. Em nhớ anh.
Không biết bao nhiêu lần em đã nghĩ, nếu em biết buổi gặp mặt hôm ấy là lần cuối cùng em được ở bên cạnh anh. Chắc em sẽ chẳng vội vàng rời đi như thế. Anh hay hỏi có điều gì ở anh mà em quyến luyến? Em cũng không biết phải trả lời thế nào hết, em chỉ biết đó là anh. Là anh rồi thì không ai đúng nữa. Phải là anh, nếu không phải anh thì ai cũng không phải.
Em xin lỗi vì có lúc em bất cần, ngang bướng. Nhưng mong anh hiểu rằng ai cũng muốn mình được bảo vệ khỏi những dối lừa ngoài kia, ai cũng muốn mình được yêu thương. Em xin lỗi vì em cứ ích kỷ nhiều thế này
Mình gặp nhau thôi anh ơi, em phản bội mình mất rồi!
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts