“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts
Từ bỏ
Hôm nay tâm trạng mình phá lệ mà trở nên ủ ê quá chừng, mình bị sao rồi, mình có đang bình thường không? Tại sao tâm trạng của mình lại phụ thuộc vào một người? Vì người mà thay đổi?
Mình là ai? Tại sao mình lại như vậy?
Em nhớ anh nhiều quá, rất nhiều.
this is literally the sweetest thing ever 🥺
1.
“Thích là gì?”
“Gió mát, trăng tỏ, cùng đối thơ ca.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Tri kỉ, rượu ngon, nói chuyện thâu đêm.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Thường nghe giọng nói, tiếng cười của chàng.”
2.
“Yêu, là gì?”
“Rượu nhẹ hương, lầu cao cổ kính, chẳng gió mưa.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Ngày nhớ, đêm mong, chập chờn khó ngủ.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Chỉ vì em.”
3.
“Mỹ nhân là gì?”
“Tay thon, mắt thu thủy, yểu điệu mảnh mai.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Hương quýt nhẹ đưa.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Em.”
4.
“Nhớ nhung là gì?”
“Nhớ mong, không nói một lời, loạn cả trái tim.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Mỗi lúc ngẩn ngơ đều nghĩ đến em.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Ở đâu cũng có bóng em.”
5.
“Bạn đời là gì?”
“Củi gạo, dầu muối, hàng rào gỗ nhỏ.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Cơm canh đạm bạc, cùng nắm tay.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Cùng em.”
6.
“Yêu là gì?”
“Gió xuân, mây trắng, phải là em.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Vương quyền, phú quý, chẳng bằng em.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Em tựa vạn vật, vạn vật lại không thể thay thế em.”
7.
“Say là gì?”
“Một mình uống rượu, nâng ly vàng kính trăng.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Chếnh choáng, đắm say.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Nụ cười của em.”
8.
“Duyên là gì?”
“Bất ngờ gặp gỡ, mi mắt cong cong, bỗng quay đầu.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Chìm trong ảo tưởng, sa vào chốn mộng, tựa như lâu ngày gặp lại.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Em tới bên ta.”
9.
“Nhàn nhã là gì?”
“Biển sớm, thuyền nhỏ, sóng nhẹ vỗ.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Hoa khắp chốn, rượu đầy bình, gió len khung cửa.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Cùng em.”
10.
“May mắn là gì?”
“Ngày xanh, gặp em, lòng dậy sóng.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Mưa rơi, vẫn bên em, chưa từng rời bỏ.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Đời nay may mắn, cùng em viết nên chuyện tình.”
(Cre: Linh Lung Tháp)
@rosemary161
#Yangg
|25/04/2019|
22 rùi nè
NHỮNG ĐIỀU MÌNH MUỐN MÌNH BIẾT NĂM 22 TUỔI.
1. Bọn viết listicle là bọn lười biếng (Là viết 1,2,3,4…như mình đang viết đây nè)
2. Trái tim là thứ dễ bể nhứt, nhưng cũng dễ lành nhứt, nhưng cũng dễ bể nhứt. 3. Đạp xe, chạy nhảy, bơi lội, cắm trại, trekking… là những thứ rất hợp với tuổi trẻ, nhưng về già người ta mới nhận ra. 4. Ăn uống lành mạnh trông có vẻ hợp với tuổi già, nhưng thiệt ra là tuổi nào cũng hợp. 5. Nếu ai muốn leo lên đầu lên cổ mình ngồi, thì hãy ôn tồn bảo họ rằng đấy không phải là chỗ để leo trèo. Nếu họ yêu thể thao quá có thể gợi ý cho họ leo Fansipan. 6. Thời gian thật kỳ lạ. Nó khiến mình cười vào những chuyện đã từng khóc, và khóc vì những chuyện đã từng cười hoặc thấy bình thường. 7. “Nếu mình không sợ gì hết, mình sẽ làm gì?” Là một câu thần chú. 8. “Nhưng mà mình cũng biết sợ chứ!” cũng là một câu thần chú. 9. Đừng tin ai chia sẻ bí quyết làm giàu hoặc giảm cân. 10. Học một loại nhạc cụ. Có lúc buồn sấp mặt, chỉ có nó bầu bạn với mình. 11. Phải biết lái xe hơi và biết bơi. Nhất định phải biết. Không cần hỏi lý do đâu, cứ học đi. 12. Trước khi nói “không”, thử. Thử xong mà vẫn muốn nói “không”, thì cứ mạnh dạn nói. 13. Không cần đáp trả bất kỳ sự khiêu khích nào, trừ khi mình đang rảnh và ảo tưởng sức mạnh. 14. Nếu cố gắng hết sức rồi mà không được thì …thôi bỏ đi. 15. Cái này học từ Michelle Phan: khi mình quá muốn cái gì đó, đời sẽ luôn trả lời mình theo ba hướng: “yes”, “not yet” hoặc “there’s something better” 16. Khi đang yên ấm thuận hoà - Bồ là ruột thịt, bạn là người dưng - Đến hồi tan vỡ rưng rưng - Mới hay đích thị người dưng là nhà. 17. Ái tình là một trò ngu - Này em, nhất chín nhì bù, chơi không?! 18. Vô duyên là một thứ không chữa được. Nhưng may mà nó khó lây qua đường giao tiếp. Stay safe!
- Nguyễn Thiên Ngân
Mình cũng không hiểu.
Bạn bè mình bắt đầu lo lắng về cuộc đời khi họ 20, mà mình đến năm 22 mới bắt đầu suy nghĩ. Những ngày như thế này với mình thật khó khăn, không một ai kề bên.
Để xem nào, mình bắt đầu vì sợ cô đơn, vì cảm thấy cô đơn, mình không muốn một mình mình gặm nhấm những nỗi buồn, những niềm vui không có ai san sẻ.
Nhưng bây giờ mình lại cảm thấy rằng, so với hai người, một mình mình thoải mái hơn rất nhiều. Nếu yêu mà vẫn cô đơn, thì còn yêu làm gì?
Khi bạn ko còn giá trị lợi dụng nữa, người ta sẽ rời bỏ bạn. Anh em thì khác, họ ở lại để giúp đỡ.
Bước chân vào đời, loại rời bỏ bạn thì nhiều, mới đầu bạn sẽ tập đếm, rồi quên, rồi bỏ qua, nó như bụi vải và da chết trong phòng vậy, phải dọn dẹp và giặt giũ. Anh em thì hiếm gặp, khó tìm, nên giữ nó như của cải, đồ để dành, nhớ đem hong khô, sưởi nắng bảo quản đầy đủ.
Không nên nghĩ nhiều về loại bỏ bạn, bạn biết đấy, cuộc đời sẽ quay lại đúng chỗ bắt đầu, nó điểm danh khi bạn thất thế, khi bố bạn thất thế, bố vợ bố chồng bạn thất thế. Và khi bạn bỏ người ta như cỏ rác trong suốt cái cuộc đời thăng tiến của bạn, ngày bạn gặp họ trên đường đi xuống nó cay đắng vô cùng.
Bạn thêm 1 tuổi, mình chúc bạn mắt sáng. Im lặng lúc cần im lặng. Âm thanh của những thứ giả dối nghe rất rõ ràng khi mắt mở to và miệng ngậm lại.
Sự bình tĩnh, điềm đạm và chân thành là việc cần trau dồi cho đến lúc chết, đặc biệt với một thằng đàn ông. Bạn không thể khoe khoang nó được, vậy nó mới càng lấp lánh.
Hôm nọ đi tản bộ ở Lăng Bác, phải đi qua cửa soi chiếu. Bạn nữ đòi giữ lại chiếc bật lửa của mình trong túi đeo thì chú bảo vệ có nói: “Đừng cháu ơi, hôm nay là ngày mùng 1, người ta đi lễ chùa, không lấy lửa của họ.” - Và cho mình qua.
Cái này phải nói là tinh tế, rất nhỏ nhặt, nhiều người ôi dào cầu kỳ nhưng không, nó nói đến một cái tầng cao hơn của chất lượng phục vụ - mình thì thích mấy cái nhỏ nhặt như thế này.
Ông thày dạy Technical & Professional Writing của mình từng nói: Người làm vườn đỉnh cao ngoài biết chăm cây, cắt tỉa, sắp xếp họ còn phải dọn rất gọn gàng: đến những cái lá cuối cùng rơi trên đất mà họ làm, gạt đi nước vương vãi hoặc xem cách họ cuốn lấy cái vòi bơm. Đừng đưa ra một dịch vụ, hoặc làm một việc gì chỉ có đầu mà không có cuối: Clean after yourself.
Có những quán cà phê rất nhỏ thôi mà mình rất thích ngồi, vì bạn phục vụ 15 - 20 phút là ra thay 1 lần gạt tàn, xin phép dọn đi những cốc nước đã cạn trên bàn hoặc refill lại đồ uống, mà cốc cà phê chỉ 30k thôi đó, quán lại cũng đông. Nghe có vẻ vất vả - nhưng cảnh quan chung - không khí quán nó không bị lôi thôi và bô nhếch, dù là ở vỉa hè.
Một lần đi nghỉ ở một homestay bé xinh, họ cũng có nhà ăn buffet chung, trời mưa. Lúc bước ra khách đang bối rối thì ngay lập tức có một bạn cười và nói chúng em có chuẩn bị ô đây, mời anh. Quan sát thấy cách họ phơi - để ô rất khoa học và sạch sẽ.
Công tác tại Phú Quốc thì bạn service có gọi lên nói, xin phép anh, anh có muốn giặt đồ gì không bởi em sợ mai anh giặt thì ngày kia lúc anh check out không kịp gửi đồ lại cho anh. Ok. Thắc mắc về việc thanh toán credit card với Techcombank trên app vì sau khi thanh toán thì dư nợ sao kê không thay đổi, ít lâu sau vào nhớ quên lại trả một lần nữa. Mình góp ý là nếu mình có tiền không sao, tiền chắc chắn sẽ được back lại (hoặc hoàn trả cho những lần thanh toán tới như bạn nói), nhưng nếu không có tiền thì 6 - 7 triệu là rất lớn, đặc biệt với người lao động phổ thông - nếu họ cần tiền tiêu thì sao. Mình khen Tech vì sau khi back tiền, bạn trưởng bộ phận gọi điện cho mình xin lỗi, tiếp nhận góp ý, hứa sẽ thay đổi và mong mình sẽ tiếp tục sử dụng dịch vụ. Và họ thay đổi thật.
Có những quán rất xịn, rất to, nhưng nhạc thì nhân viên bật vinahey, volumme to nói phải hét vào nhau mới nghe được. Bảo vệ, hoặc người trông xe thì kệ đời khách loay hoay, cứ ngồi bấm điện thoại bắn thuốc. Đang ăn ở ngoài thì kéo xô chậu ra quăng bát loảng xoảng vào đấy rồi đem đi rửa, còn ý ới tiếng chửi nhau phía sau. Kéo lê những cái ghế nhựa rất nhẹ trên sàn vì lười bê nó lên.
Người chủ có thể thuê nhân công giá rẻ, nghe chừng tiết kiệm, bỏ qua phần đào tạo - nhưng mà trải nghiệm xấu dù chỉ 1 lần sẽ mang đến ấn tượng tệ và không bao giờ có màn trở lại lần 2.
Bạn sẽ luôn thất bại bởi người yếu ớt nhất trong mắt xích của bạn. Không cái gì là hoàn hảo, nhưng có những thứ dù rất nhỏ, liên quan đến ý thức công việc thì cần nhiều đầu tư. Từ những vụn vặt ấy mới sinh sôi ra những thứ to lớn hơn sau này. From BeP
Bad day not a bad life
Follow for recipes
Is this how you roll?
“I can’t explain what I mean. And even if I could, I’m not sure I’d feel like it.”
— J.D. Salinger
“Đến từng tuổi này, chuyện duy nhất tôi có thể kiên trì làm mỗi ngày chính là sạc pin cho điện thoại di động.”
— Hàn Vũ Phi dịch.
“Sometimes I hate you, sometimes I hate myself, but always I miss you.”
— David Henry Hwang, M. Butterfly
Phụ nữ không có sức hấp dẫn mới cảm thấy đàn ông hai lòng, đàn ông không có thực lực mới cảm thấy phụ nữ thực tế.
{Mạc Y Phi dịch}
Mỗi lúc thấy mệt mình lại phải tự nhắc nhở bản thân thôi cố thêm tí nữa. Cuộc đời này không thiếu người biết cố gắng, chỉ thiếu người có thể kiên trì tới giây phút cuối cùng.
Thêm chút nữa nào.
Mình đã tưởng tượng ngày gặp lại trăm ngàn lần, đã tưởng tượng khung cảnh chúng ta gặp lại, đã tưởng tượng khuôn mặt của bạn, đã lặp đi lặp lại trăm ngàn lần trong đầu những gì mình muốn nói, nhưng mười mấy năm qua đi, chúng ta mất liên lạc, chưa từng một lần gặp lại. Sáng nay mình tỉnh giấc trong sự ê oải bàng hoàng của cơn mơ về bạn, trong lòng mình bồn chồn không yên, lập tức nhắn đăng tin tìm bạn…bạn có tin được không, nhắn để nhờ những người ngoài kia, ai đó biết bạn sẽ chỉ đường dẫn lối cho mình tìm về bạn…
Một cuộc gặp gỡ, hơn mười hai năm chờ đợi, rồi cuối cùng mình cũng đợi được rồi. Cho dù đã tưởng tượng trăm ngàn lần trong đầu, mình cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại được nhau. Nhưng hơn mười hai năm đi qua rồi, kể từ lần cuối cùng thấy bạn, cuối cùng, một góc nào đó trong lòng mình cũng cảm thấy bình yên. Biết nói sao đây? Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào về tất cả những năm đã đi qua, những tâm sự trong lòng. Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào cho bạn hiểu, mình chờ để gặp bạn, chờ cũng mười mấy năm hơn rồi.
Những hình ảnh tươi đẹp nhất của năm tháng học trò ấy, mình vẫn giữ nguyên trong ký ức. Giọng nói của bạn, bóng dáng của bạn năm ấy…chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đã nhuốm mùi sương gió cuộc đời rồi, đã yêu rồi, cũng đã xa rồi…mình chỉ muốn hỏi, bạn có hạnh phúc không? Những năm đi qua có bao giờ nhớ đến mình hay không? Chỉ muốn nói ngày đó, năm đó, tháng đó, mình đã từng thực sự rất thích bạn, bạn có từng biết hay không?
Hơn mười hai năm qua đi, một góc nào đó trong lòng mình vẫn luôn thiếu sót, vẫn luôn tìm kiếm một hồi kết, một sự nguyên vẹn cho những năm tháng đã qua. Có lẽ lần này thì có thể rồi, có lẽ lần này gặp lại, đã thực sự có thể khép lại những dở dang của năm tháng xưa…cho dù chẳng thể nào tìm về bên nhau được nữa, cho dù biết có lẽ gặp lại sẽ là vỡ mộng ngày hè, sẽ thiêu hủy những gì đã từng đẹp đẽ, nhưng có lẽ chúng ta đều cần một hồi kết, hoặc là bản thân mình cần một hồi kết. Ngày này mình đã chờ đợi lâu, rất lâu, rất lâu rồi…rồi cuối cùng, có lẽ cũng cỏ thể hoàn toàn buông xuống, một thời tuổi trẻ, một thời tươi đẹp nhất…
Fallen Angels (1998)
2019-04-21
these are some sketches I made for the film Midnight Cowboy, for a poster assignment
Mình cảm thấy cô đơn quá, thật buồn
Chắc chắn rằng không một ai ngoài kia hiểu được mình cả. Có người hiểu mình thực sự là một chuyện vừa buồn vừa vui, nhưng lúc này thì mình khoing có cả hai
Những đêm khuya thật khuya và mắt mình không chịu ngủ
Thành phố buồn trong một chiều
chạng vạng
Đôi bàn tay ai nắm mà
như buông !
Kiếp sau hẹn mình là một thằng đàn ông
“ Trái tim người phụ nữ, thường không hẳn đau khổ vì những điều gì quá to tát, mà thất vọng vì những điều nhỏ nhặt, cứ vậy rồi lâu dần sẽ biến thành nỗi thương tâm ”
- Somewhere
2019-05-20
by sty830
hiroshi.y