Ngày hôm nay tôi quyết định không chủ động nhắn tin cho anh ấy. Không phải vì tôi cảm thấy giận dỗi hay anh ấy đã làm gì sai. Mà vì tôi muốn ở một mình và suy nghĩ về bản thân. Suốt thời gian qua, tôi cứ kìm chặt nỗi buồn trong lòng. Tôi không nghĩ mình đã yêu thương bản thân đủ. Cứ thế để cho những cảm xúc tiêu cực đè nén và tổn thương bản thân mình.
Tôi nhận ra đa phần chính bản thân tôi đã tạo nên những bất hạnh, khổ sở cho mình. Bây giờ, tôi không muốn mở lòng với ai nữa. Tôi muốn được ở một mình. Tự mình mạnh mẽ vượt qua và hiểu bản thân mình hơn.
Tôi luôn mường tượng đến cuộc sống sau này. Thật kỳ lạ là tôi hầu như không thấy bóng dáng của ai khác, ngoài chính bản thân mình. Hoàn toàn tự lập, một mình và thành thục.
Chỉ còn rất ít thời gian nữa thôi, tôi sẽ đi xa. Dù bản thân còn lưu luyến nhưng lại biết rằng mình sẽ vẫn cô đơn và thật khó để vượt qua thứ tình cảm đơn phương đó cũng như sự nhàm chán trong cuộc sống hiện tại. Tôi cảm thấy mình chẳng thể nào dứt ra khỏi nó mà chỉ lãng phí thời gian.
Ngày tháng sắp tới sẽ còn thật khó khăn và cô đơn hơn thế. Nhưng đó là cái giá của sự trưởng thành phải không?
Trưởng thành của tôi là khi nhận ra mình biết chấp nhận khi yêu một ai đó nhưng không được đáp lại. Thay vì oán trách họ thì sẽ chấp nhận và tự mình vượt qua nỗi đau đó. Trưởng thành là tôi nhận ra quãng ngày an nhàn, an toàn đang giết chết tâm hồn tôi và mình phải can đảm rời bỏ nó. Trưởng thành của tôi là nhận ra mình thật cô đơn nhưng sẽ làm bạn với nó thay vì chối bỏ và cố thoát khỏi nó bằng những giây phút bồng bột.
Tôi thật sự không ổn chút nào. Tất cả những tâm tư, nỗi trăn trở này chỉ mong được nói cùng ai đó thật sự sẽ quan tâm và hiểu được mình. Nhưng đó cũng là lý do tôi đang ở đây và viết ra những dòng này. Thật sự mong dù không có ai ở bên như thế, một mình cũng có thể vượt qua được.
7/3/2022
Những thách thức khó khăn nhất đôi khi không phải là vượt qua cơn sóng thần hay băng qua sa mạc. Đôi khi là đứng trước chỉ hai lựa chọn quan trọng trong cuộc đời. Những giây phút băn khoăn, lạc lõng khiến người ta tự vấn chính mình để rồi lại càng thêm hoang mang, lạc lối. Vượt qua bản thân là điều thể hiện cho sự trưởng thành trong bản chất con người. Đừng quá để tâm về mọi thứ xung quanh. Suy nghĩ cẩn thận cũng tốt, nhưng vượt quá giới hạn, suy nghĩ sẽ khiến ta càng tiêu cực và mất đi lí trí. Cứ chạy đi, đừng quay đầu lại. Quá khứ đã không còn quan trọng nữa. Hối hận hay tiếc nuối đâu còn ý nghĩa gì. Tin là đích luôn ở phía trước và cứ mỗi bước đi lại thêm vững vàng, thêm tự tin và khẳng định được cái tôi.
Vẫn là những điều dẫu vô tình nhưng lại khiến bản thân buồn. Không biết từ lúc nào bản thân lại trở nên yếu mềm như thế. Dẫu sao đây cũng chỉ là một thứ tình cảm không tên, không ai muốn hay đủ dũng cảm để nói ra điều mình muốn. Cũng vì thế mà ta trở nên dại khờ, ngu ngốc trong mắt của người đó vì những thứ cảm xúc lẽ ra, đối với 1 cô gái đang yêu, giận hờn, ghen tuông, tủi thân,..vốn hết sức bình thường và vốn dĩ. Dẫu vậy, lại càng phải nén lại, che giấu đi những cảm xúc ấy một cách vụng về, tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng thực chất, con tim lại vô cùng yếu đuối và đau đớn.
Chỉ là tại mình lỡ dại mở lòng thêm 1 lần nữa khi mà những vết thương cũ còn chưa lành. Tổn thương cũ gợi lại những cảm giác đau đớn, giày vò tâm trí, sự nghi ngờ.
Liệu có phải mọi thứ như ta nghĩ? Bản thân dù thật lòng và mong muốn họ cũng có cùng cảm giác ấy. Đôi khi, họ lại khiến mình cảm thấy bản thân thật không quan trọng, không đáng để tâm. Dù biết những điều đó có thể khiến mình suy nghĩ, tổn thương?
Thật lòng, nếu có thể, tôi chỉ muốn nói hết những điều này với anh ấy. Tôi cũng không biết điều này có thực sự đáng để nói ra, và mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Nhưng thật buồn là, dù mọi chuyện xảy ra theo cách nào, thì kẻ đem lòng yêu, bao giờ cũng đau đớn nhất. Tại sao tôi lại như thế này, tại sao không thể ngừng yêu 1 ai đó? Tại sao không thể chỉ là mọi thứ nhưng chỉ cần không là yêu?
SAIGON..I made it BUT I'm UNHAPPY.
Ngày thứ 12 ở Sài Gòn. Nghĩ rằng đây là là điều mình muốn và mình sẽ hạnh phúc hơn khi ở đây.
Đến ngày thứ 12, cảm xúc và sự cô đơn đã khiến tôi trở nên thực sự yếu đuối. Tôi yếu đuối vì tôi mệt mỏi với những cảm xúc cô đơn của chính mình. Tôi đã nghĩ rằng, đến độ tuổi này tôi sẽ trở nên từng trải và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng giờ tôi sợ. Tôi có thể mạnh mẽ và chịu đựng cả ngày hôm ấy, tất cả những điều vô lý hay bất hạnh có thể xảy ra và tôi sẽ mạnh mẽ vượt qua nó. Nhưng đến cuối ngày, nếu không có một ai để chia sẻ ngày hôm đó tôi đã cố gắng như thế nào, mệt mỏi và kiệt sức bao nhiêu, hiểu rằng tôi cũng cần được quan tâm và tôi không hề mạnh mẽ như thế, nhưng tôi đã cố gắng biết nhường nào,.. Tôi không cảm thấy một ai lắng nghe hay hiểu. Người tôi muốn lắng nghe, tôi không thể chạy đến nữa..
Vậy là dù có chạy đi đến một nơi khác, thay đổi một lối sống khác thì bạn cũng không thể bỏ lại được bản ngã của chính mình. Vẫn cô đơn một cách trống rỗng như thế. Vẫn buồn và khóc chẳng vì điều gì.
Liệu những điều này sẽ qua đi, có thể đến một lúc nào đó ta có thể quên đi việc có cảm xúc về một điều gì đó. Đơn giản có thể là không nghĩ, không buồn, không rớt nước mắt. Nhưng nếu vẫn buồn và vẫn khóc thì cũng sẽ ổn thôi đúng không?
Saigon -June, 2022
Cuối cùng mình cũng làm được điều mà mình luôn mong muốn. Cứ ngỡ Covid sẽ còn kìm đôi chân này lâu hơn nữa. Nhưng cũng 2 năm rồi đó, không dễ gì đi đến được ngày hôm nay. Khi mà dường như chính bản thân cũng súyt chút nữa để mặc bản ngã của mình chôn vùi đi theo những ngày sống không định hướng, vì những kỳ vọng của mọi người và cả những điều đáng buồn trong chuyện tình cảm,..
Tìm lại được bản thân mình là một điều vô cùng quý giá. Khi mình biết mình muốn gì, nơi đâu sẽ là nơi mình thuộc về, sẽ khiến mình cảm thấy được là chính mình. Hôm nay, mình đã cảm thấy điều đó. Tim mình không còn cảm thấy nóng rần lên vì luôn cảm thấy thiếu điều gì đó, cảm thấy cuộc sống, công việc hiện tại không khiến mình trở thành người tốt hơn. Nhưng giờ, cuộc sống cho mình thêm cơ hội, thêm trải nghiệm và mỗi ngày mình đều muốn trở nên là một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Cảm ơn. Mình không biết nói thế nào, nhưng mình cảm thấy dù mọi thứ đều thật mới mẻ và đối với một người chuyển sang một thành phố mới với mọi thứ đều mới thì ít nhiều cũng sẽ gặp những khó khăn. Nhưng khởi đầu và mọi thứ đều khá tốt đẹp và suôn sẻ khi mình bắt đầu đến đây. Mình nói cảm ơn nhưng không thêm bất kỳ ai hay điều gì ở vế sau vì mình biết, mọi thứ rất có thể là may mắn, nhưng chắc chắn đã có những lời cầu chúc tốt đẹp của những người yêu thương mình. Và, bản thân mình đã không bỏ cuộc. Mình đã luôn tin mình có thể làm được nhiều hơn thế nữa. Và mình nghĩ rằng Sài Gòn chính là nơi mình có thể phát triển hết khả năng và học hỏi thật nhiều. Mong Sài Gòn yêu thương mình và một ngày nào đó mình có thể trở thành một phần của nó, khiến mình feellikehome.
Dù vậy, đôi khi mình cũng cảm thấy thật cô đơn. Đương nhiên điều đó cũng hết sức bình thường vì ai đó ngoài kia cũng đang cảm thấy như thế. Mình hi vọng nình sẽ gặp được một người khiến mình cảm thấy mình quan trọng với họ. Nhưng trước tiên hãy bắt đầu yêu thương bản thân mình nhiều hơn nữa nhé. Mỗi ngày đều có thể trở nên tốt đẹp hơn nếu mình cố gắng.
Tối nay Hà Nội đổ cơn mưa, không khí đã dịu lại. Rồi tôi thấy lòng mình bình thản hơn nhưng man mát một nỗi buồn. Tôi đang thực sự nhớ một người. Người tôi yêu và anh ấy cũng yêu tôi. Nhưng anh ấy không có ở hiện tại, anh ấy chưa từng gặp tôi vậy mà tôi đang nhớ một người không có thật ở hiện tại. Thật buồn cười. Phải tự thú nhận rằng tôi đang khao khát tình yêu, thứ tình yêu có thể khiến tôi điên dại, yêu hết mình. Có chăng thứ tình yêu chân thành trên thế giới này? Dẫu biết có ngọt ngào thì cũng có đắng cay. Tôi vẫn muốn thử. Thử để thỏa nỗi khát khao. Để cảm nhận và thấu hiểu. Được yêu thương và trao đi thương yêu..
Thật sự tồi tệ và mọi thứ càng ngày càng buồn hơn cứ khiến mình không thể cảm thấy tốt hơn..
Vẫn là những điều đó, vẫn là những thứ cảm xúc ngu ngốc này. Tại sao mọi thứ cứ thật tệ với mình dù cho mình đã cố gắng mạnh mẽ rất nhiều.
Trước khi có ý định từ bỏ điều gì hãy nghĩ lại lí do vì sao thời điểm ban đầu chọn nó. Hãy nghĩ về những điều tốt đẹp liên quan tới điều đó. Nhưng tại sao không nghĩ về hiện tại và tương lai? Bản thân nó ở hiện tại đã không tốt đẹp và khả quan như đã nghĩ. Nghĩ đến tương lai lại càng thêm hoang mang và tối tăm vô định. Đi được nửa chặng đường.. Bây giờ từ bỏ, có đáng, có nên? Con đường nào là lựa chọn tốt nhất cho chính bản thân? Bỏ qua tất cả để bắt đầu lại chưa muộn, nhưng vượt qua định kiến xã hội hay mặc cảm bản thân thời gian đầu là vô cùng khó khăn. Có bao nhiêu quyết tâm để khẳng định bản thân với quyết định này? Rẽ sang một hướng khác liệu có mở ra một tương lai ổn hơn cho bản thân?
Nhưng tiếp tục tình trạng này, không còn là một câu nghi vấn nữa, nó là một câu khẳng định!
Có phải tất cả là lỗi bản thân mình đã yêu họ? Tất cả những cảm xúc tiêu cực này sẽ dần khiến ta trở nên không còn là mình nữa. Thật buồn khi không mở lòng yêu lại một ai đó khác sau tất cả những tổn thương đã xảy ra. Nhưng thật lòng, điều còn tệ hơn thế nữa là, những tổn thương đó lại lặp lại. Kéo theo tất cả những nỗi buồn trước kia tưởng có thể quên đi nhưng lại quay lại vò nát tâm trí.
Tôi cũng không hiểu chính mình nữa? Hẳn không phải do đời tôi trắc trở nên mới yêu những người không có mình trong tim họ đâu nhỉ. Tôi chợt nghĩ có lẽ là do bản thân tôi có vấn đề chăng? Có phải tôi đã làm gì sai? Hay do tôi chưa đủ tốt? Có điều gì về bản thân tôi có thể là đã khiến tất cả những điều này xảy ra?
Tại sao? Tôi buồn vì họ không quan tâm và dành cho tôi sự ưu tiên như tôi làm cho họ. Tôi chợt thấy đời mình thật buồn. Tôi chẳng thể gặp được người dành cho tôi sự quan tâm và yêu thương như tôi đã và muốn trao đi. Thật khó vì điều đó chắc chẳng bao giờ xảy ra. Có lẽ vấn đề là do tôi ngu ngốc, không xinh đẹp, không nổi bật. Tôi không còn thấy tự tin nữa. Tôi đã hi vọng và giờ tôi hoàn toàn thất vọng..
Điều khiến tôi còn thấy cay đắng hơn nữa. Trong lúc mủi lòng, yếu đuối mà đánh mất bản thân. Lỗi cũng đâu phải hoàn toàn từ phía bản thân tôi? Tôi buồn. Vì tôi đã trao đi cảm xúc chân thành. Khi nó không được trân trọng thì buồn là điều hoàn toàn tự nhiên thôi. Tôi chỉ muốn sống là một người hạnh phúc và được yêu thương.
Tôi sẽ không dành cho những ai không xứng đáng tình cảm của mình nữa.
Namdinh, 14/2/2022.
Hôm nay lái xe đi làm về, trên cả chặng đường, tôi cứ khóc.
Mọi năm chẳng vì ngày gì đặc biệt hay vì thiên hạ rộn ràng thể hiện tình yêu cho nhau ngày lễ tình nhân mà tôi cảm thấy chạnh lòng. Năm nay cũng không phải vì ngày này, nhưng tôi cảm thấy rất buồn. Nghĩ đến người đấy cả quãng đường và thế là tôi khóc. Bởi vì tôi yêu anh ấy nên cứ chờ được hồi đáp. Càng nghĩ thì lại càng thấy vô vọng.
Cũng chẳng biết làm gì với thứ tình cảm này nữa. Cơ mà nhìn lại bao năm qua tôi chẳng có lấy một người yêu tôi tử tế. Chẳng một năm nào ngày Valentine tôi được nhận bất cứ sự thể hiện yêu thương. Nhưng tôi cũng không thấy cô đơn. Những người phụ nữ, người bạn, người chị,..đâu phải ai cũng may mắn có được những điều đó. Nghĩ thế lại thấy buồn hơn.
Dẫu sao, chờ đợi yêu thương từ người khác là một điều ngu ngốc. Chẳng ai nên chờ đợi một điều như thế. Ai cũng xứng đáng được yêu thương và trận trọng vậy nên nó hãy xuất phát một cách trân thành và tự nhiên nhất. Bây giờ tôi nghĩ mình nên yêu bản thân thật nhiều, thay đổi để tốt hơn nữa.
Nhưng còn cái thứ tình cảm đơn phương chết tiệt kia tôi không biết nên làm gì với nó. Nên hôm nay vứt nó khỏi tâm trí đã. Buồn và khóc bây giờ đấy nhưng qua cơn thì lại sẽ lại bình thường ngay thôi.